Ngày chồng bà trao chìa khóa cho bà cũng là ngày một Balbir mới tái sinh. Tôi nhớ là nhà lãnh đạo tối cao của đất nước chúng tôi(Yang Di-Pertuan Agong), ngài Azlan Shah, lúc ấy được yêu cầu đứng ra dàn xếp tình hình. Kết quả của tôi kém nên tôi không đủ điều kiện lên lớp sáu ( tương đương với chương trình dự bị đại học hay chứng chỉ A).
Ta có thể làm gì đây? Chẳng có cái gì cả! Vậy thì đừng nên lo lắng về nó nữa. Các rắc rối thường có một tiềm năng to lớn để đóng góp vào niềm vui của cuộc sống khi nào ta xem chúng là những cơ hội. Họ đã sử dụng các thiết bị của xưởng sữa chữa xe đạp của họ để chế tạo ra chiếc máy bay đầu tiên .
Sau đó, họ học bài họ kinh nghiệm từ đó, góp nhặt thêm thông tin và ý kiến phản hồi, thực hiện các điều chỉnh và thử lại lần nữa để đảm bảo rằng công việc đã được thực hiện một cách hoàn hảo. Kết quả học tập của tôi không đủ để học tiếp năm sau lấy bằng danh dự. Phải chăng điều đó được coi là một chân lí, nhưng không thực sự áp dụng nó vào trong cuộc sống của mình?
Thậm chí họ còn nghĩ tôi đanh đùa vì hầu hết các hội thảo của tôi đều rất vui. Chẳng mấy chốc bạn sẽ nhận ra rằng dù tình thế bên ngoài của bạn ra sao, nó cũng bắt đâu thay đổ dần dần theo hướng bạn đã hình dung trong tâm trí mình. (Sao lúc đó tôi lại dám mạo hiểm với đất đai của cha thế nhỉ?).
Những người khác là để cho ta coi như một tiêu chuẩn so sánh và chỉ có thế mà thôi. Chiến thắng của ho được định đoạt bởi việc cố thủ đó! Khi cánh cửa này đóng lại, luôn có một cách cửa khác mở ra như một quy luật tự nhiên, như để cân bằng.
Ông lão tạm ngưng đào đất và tươi cười nói: “ Không, ở tuổi này rồi, tôi biêt slaf tôi sẽ không chờ nổi đến ngày ấy đâu. Bà cũng là tác giả của quyển sách bán chạy “Motuvasi Memburu Kejayaan” ( Động cơ để đạt được mục đích). Năm 1988, sau khi đóng bộ phim thứ 5 của mình, cô kết hôn và tạm thời giã từ sự nghiệp điện ảnh.
Có thể tôi đoan sai nhưng tôi nghĩ tôi biết điều bạn đang nghĩ. Về nhà, tẳm rửa, ăn cơm xong, tôi ra bao lơn ngồi nghe chương trình phát thanh mình ưa thích. Tôi có một sứ mệnh! Đó là việc mà tôi phải chia sẻ với thế giới.
Vòa tháng 6 năm 1913, ông rời Sài Gòn với ý định ra nước người tìm đường cứu nước. Nhiều người được rèn luyện để đặt thành công ngang bằng với chiến thắng, và coi việc làm giỏi giang đồng nghĩa với việc đánh bại một ai đó. “Từ một con người chỉ có thể bò lê bò lết như một con chó và ăn xin trên đường, bằng sự làm việc cật lức của mình, tôi đã trở thành một phép lạ ở Đài Loan.
Bạn không bao giờ có thể bỏ cuộc”. Tôi chỉ đang cố gắng trả ơn những người đã trồng sầu riêng cho tôi thưởng thức”. Karunanidhi tham gia chính trị khi còn là một cậu học trò 14 tuổi .
Kỷ lục này sẽ không bao giờ bị phá vỡ”. “dù sao dám đương đầu với những việc phi thường, giành được chiến thắng huy hoàng hay đã gặp không ít thất bại còn tốt hơn là đứng vòa hàng ngũ những kẻ phẫn chí không biết đến cả niềm vui hay nỗi khổ vì họ sống trong buổi hoàng hôn u ám không biết đến cả chiến thắng hay thất bại. Người Nhật không phát minh ra xe hơi.