Tất cả đều không sâu đậm. Mới dám nửa đùa nửa thật như thế. Bố xuống đường đi bộ về trước.
Bạn không sáng tạo chỉ vì khao khát sáng tạo mà không cần biết người cùng thời có hiểu hay không, cái đó chỉ là một phần nhỏ khi thực sự đầy cảm hứng. Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu. Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối.
Và thế là đời sống lãng phí. Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Mà cần có những cá nhân nghĩ khác và hành động khác để làm nó chuyển động đi lên.
Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường. Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Thấy những tờ giấy rách thòi ra khỏi cuốn sách vừa xé và vừa gấp lại.
Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi. Bỗng cô thấy trong mắt anh, có một đôi mắt rất đẹp. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên.
Bạn không mong bác đọc lắm. Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn. Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa.
Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ! Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ. Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài.
Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy. Dần dà thì bạn cũng dung hoà được một phần. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác.
Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt. Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm. Chả quan tâm đến gì ngoài những cái thùng rác.
Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh. Những giọt nước mắt bằng gỗ. Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy.