Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua. Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây. Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ.
Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. Hồn nhiên đến đáng sợ. Cũng là để thăm dò phản ứng.
Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng. Chả phải thở than gì. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế…
(Tôi còn nhớ, hồi ấy, hôm sau, đến lớp, giờ sinh hoạt đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi trước lớp: Hôm qua em đi đâu để mẹ phải tìm? Em đi chơi điện tử ạ. Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi. Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ).
Bạn vói tay tắt chuông báo thức và nằm chờ có thể ngủ tiếp. Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác. Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa.
Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy. Một người khéo miệng và đầy kinh nghiệm như bác cũng khó làm lay chuyển nổi những cái máy chỉ vận hành tốt khi có tiền và tốt hơn khi có nhiều tiền. Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản.
Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng. Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu. Chả thằng nào là không biết quay cả.
Đó là mong muốn của cá nhân bạn. Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy. Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào.
Dù lúc đó chả nghĩ gì. Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng. Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không?
Còn lười và nhát, thì chịu. Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái. Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn.