Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông. Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế. Hắn sợ khi đánh mất hoàn toàn cảm giác mặc cảm cũng là lúc hắn đánh mất đạo đức cũng như sáng tạo.
Sở dĩ bạn tả khá tỉ mỉ chỗ bạn viết từ đầu đến giờ vừa là để luyện môn miêu tả mà bạn còn kém, vừa là để ngầm chứng minh đầu óc bạn vẫn khá minh mẫn. Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ. Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh.
Mấy con hổ cũng thế. Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Tại sao mọi người lại ngủ được.
Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ. Tin hay không rồi bác ta cũng giải mình đến đồn công an nơi gần nhất. Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng.
Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày. Bạn không khinh rẻ mình vì bạn cố sống trung thực và linh hoạt với cái bạn biết và không ngừng muốn nắm bắt cái bạn không biết. Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy.
Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy. Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ. Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng.
Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ. Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn. Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình.
Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ. Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí. Vì cô người cá trong tivi đang ngậm cái đuôi nó.
Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét. Rồi lại lờ đi khi cậu ta thông báo sói đến thật. Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ.
Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời. Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người. Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học.