Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp. Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới. Bác ta cũng sẽ trắng bệch, hoảng loạn theo.
Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó. Thôi, không cần lăn tăn cho mệt. Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó.
Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác. Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3. Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình.
Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu. Khi đã chơi thì chơi là chơi mà không chơi cũng là chơi. Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ.
Chúng tôi mò mãi không thấy. Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Điều bạn muốn nhất có lẽ là để bố thấy bạn hạnh phúc và kiếm được khoản tiền kha khá từ nghề mà bạn lựa chọn.
Ở Tây hay ở Ta đều thế cả. Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt. Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá.
Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay. Không gì tự nhiên mất đi.
Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn. Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?. Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi.
Mẹ: Cháu ở dưới này có ngoan không bác? Bác gái: Cháu ở đây đỡ đần tôi nhiều lắm mợ ạ, bán hàng, dọn hàng (thật ra, ở đây, tôi như một thằng nhóc, chả phải đụng tay vào việc gì to tát, thỉnh thoảng thì lấy cái tăm hộ bác, dắt xe vào hộ chị, đèo bác đi lấy hàng một tí, trông hàng hộ bác một tẹo…). Ai dẫn đi đâu thì tôi đi… Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo.
Bị nghi ngờ cũng đáng. Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác. Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc.