Tôi sẽ theo William James, làm ít nhất là hai việc mà tôi không muốn làm để rèn chí. Chúng tôi bơ vơ trong tỉnh. Tôi lo lắng điều chi? (Xin bạn lấy viết chì đáp ở khoảng bỏ trống dưới đây).
Kinh nghiệm, hoàn cảnh, di truyền đã tạo ra sao thì ta phải vậy. Còn 23 phần trăm nữa nhận lời trong lần thứ nhì. Phải làm thế nào cho tình cảm khá hơn bây giờ? Làm cách nào để đổi trái chanh này thành ly nước chanh ngon ngọt chứ?".
Và cũng không bao giờ chúng mở miệng cám ơn nữa. Trong khi nghiên cứu sử, tiểu sử và đời sống những anh hùng vãng và hiện tại, đã từng chịu những thử thách chua cay, tôi thường kinh ngạc và cảm phục tài phi thường của họ để diệt ưu tư và làm lại một cuộc đời xán lạn. Nhưng một điều lạ lùng xảy ra: nghe lời đáp của những chàng trai trẻ, tôi hiểu nhiều và vì chú ý tới câu chuyện, có khi tôi quên hẳn bộ cánh của tôi đi.
Vì như vậy, việc làm sẽ dễ dàng và được rành mạch hơn. Làm gì bây giờ? Đi ngả nào đây? Tôi mê mẩn hàng tuần như vậy. Ông tuyên bố rằng người đó được bầu làm Tổng thống thì vợ và con cái chúng ta là nạn nhân một chế độ mục nát công khai, sẽ nhục nhã, ô uế, sẽ không còn gì là thanh lịch, đạo đức nữa.
Ông Longfellow, một thi hào Mỹ, tìm được chân lý đó khi bà vợ trẻ của ông mất. Đô đốc Byrd sống cô độc ở đó trong năm tháng,. Như vậy mà ông thoát khỏi bước giam truân nhất đời ông.
Đó là kinh nghiệm của ông Frank J. Buồn bực, tức tối vì không được khen, và thấy chỉ là công dã tràng, hấp tấp, ưu tư, những cảm xúc đó làm cho y thấy mệt, thấy không chống cự nổi với thời tiết đổi thay, thấy năng lực sút kém và nhức đầu. Hơn nữa tôi chẳng bao giờ rảnh để đối đáp với ai, và cũng chẳng ai bắt tôi phải để tâm thù".
Sau khi đọc nó kỹ lưỡng rồi, mỗi tháng bạn lại phải bỏ ra vài giờ để coi lại. Khách ở tiệm nước ăn hai ổ bánh của tôi, rất lấy làm thích. Địa vị càng cao bao nhiêu thì đời càng thích mạt sát bấy nhiêu.
000 toa mới có một toa trật đường rầy, vậy mà lo tới nỗi tưởng bị ung thư trong bao tử thì chẳng phải là điên ư? Ta hấp dẫn cái gì giống ta chứ không hấp dẫn cái gì ta cần. Tôi tin thế nào cũng lăn xuống hố bên đường, nhưng nhà tôi không ngớt lời nhắc: "Tôi lái rất chậm.
Và khi tôi quay lại thì thường thấy người kia vuốt ve, ngắm nghía nó. Tôi sắp thành một Frank Norris hoặc Jack London hoặc Thomas Hardy thứ nhì. Một người ở Ấn Độ, ông H.
Epitète, đại triết gia khắc kỷ khuyên ta phải đuổi những tư tưởng xấu xa ra khỏi óc, vì nó có hại cho ta hơn những mụn nhọt ở ngoài da. Vậy nếu hạn chế số lỗ là 5 Mỹ kim, thì có thể lời khá lắm vì trong 12 lần chỉ có độ năm lần bị lỗ". Quân địch thả thuỷ lôi tấn công chúng tôi luôn 15 giờ.