Nhưng rút cục, cách nào làm cho ta sướng hơn? Cách tự bắt ta sống theo một ngân sách nhất định; hợp với túi tiền hay là cách tiêu xài thỏa thích để rồi nhận được giấy xanh đỏ của mõ toà thúc nợ và lủi như cuốc khi chủ nợ đập thình thình vào cửa? Chúng đáp: "Chúng em không có ba má". Sách bán vẫn không được thật chạy.
Rồi lo lắng về y quá, bà ta gầy ốn đi vì những câu hỏi thầm: "Con ta ở đâu? Có được ở yên không? Hay là đã ra trận? Có bị thương không? Hay là chết rồi?". Phản ứng đó rất tự nhiên, không có chi kiểm sát được". Tôi xin kể chuyện một người đàn bà đã hiểu và áp dụng phương pháp lấy trái chanh của mình pha thành một ly nước chanh tuyệt ngon.
Tính cả thẹn của tôi thành bệnh. Mà cô mỏi mệt thiệt. Phương pháp trị bệnh thần kinh đó của các bác sĩ, tên là "tác động liệu pháp", thiệt không mới mẻ gì.
Nếu bạn nhút nhát, do dự, không dám một mình đường đột vào hỏi thẳng một ông "bự", bạn nên theo hai lời khuyên này: Dắt theo một người anh em trạc tuổi mình, để bạn được vững bụng tự tin hơn; nếu không có ai, bạn mời ông thân cùng đi. Ông tin chắc thế nào cũng chết trong phòng và xác sẽ vùi sâu dưới tuyết. Chúng tôi biết còn có nhiều phần may và theo luật trung bình chúng tôi rất có có hy vọng sống sót được".
Tôi sẽ không lười nghĩ nữa. Như vậy, đáng lẽ thù oán, ta hãy thương hại và cám ơn Chúa đã sinh chúng ta không giống kẻ thù ta. Chồng bà đau, bà phải kiếm tiền nuôi chồng.
Lúc ấy bà đã bị bệnh đau tim hơn một năm rồi. "Chính ngày mà nước Mỹ cử hành lễ đại thắng quân địch ở Bắc Phi, tôi nhận được một điện tín của bộ chiến tranh báo tin đứa cháu tôi - mà tôi thương nhất - bị coi là mất tích. Clelland ở Đại học đường Lincoln Memorial, và H.
Nguyên tôi làm thủ quỹ một công ty bán trái cây ở Nữu Ước. Tôi thấy đời tôi thay đổi hẳn, chẳng những lúc ấy mà cho tới mấy năm sau nữa". Và ngày thứ ba sau, nếu tôi đã thu nhập được đủ các sự kiện thì giải pháp tự nó tới, khỏi phải kiếm".
Tôi đáp không có việc nào bỏ dở hết. Như vậy luôn tám tuần lễ. Thấy nghĩa lý gì không? Tỷ lệ là 1/5000.
Chúng ta hãy xét định lệ thứ nhất đã: Vạch rõ những sự kiện. Từ đó ông muốn cử động phải ngồi trên chiếc ghế có bánh xe. Nhưng tôi không trốn đâu được hết.
Giáp trạng tuyến, cái hạch điều hoà cơ thể của ta nầy, lúc ấy như nổi doá lên làm cho tim đập mạnh và toàn cơ thể hoạt động ồ ạt, sôi nổi như một cái lò than đúc thép mở tung các cửa cho hơi và không khí ùa vào. Nhưng mặc dầu xương tôi gần lòi khỏi da, như những mỏm đá trên sườn đồi, mặc dù chân tôi nặng như chì, tôi cũng chẳng hề ưu phiền! Tôi không khóc một tiếng, tôi cứ mỉm cười! Phải, tôi bắt buộc phải mỉm cười. Bà nói về các cô em, các ông anh của bạn, có cả chục người, phải không bạn?).