Tôi biết ông rất yêu vợ. Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả. Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia.
Để thay đổi những điều cần và có thể thay đổi. Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ. Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa.
Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao. Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch. Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất.
Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua… Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi. Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết.
Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Khi về đây nghĩa là bạn tự do.
Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát. Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai. Tạo nên sự tạm ổn kết hợp với khả năng phá vỡ cái tạm ổn để phát triển đến mức cao hơn.
Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi. Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen. Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy.
Bảo: Chị xem, có thế mà không viết được thì còn thi thố gì. Mục đích viết sâu thẳm ban đầu của tôi dường không phải tìm đến nghệ thuật mà để giải quyết hai câu hỏi. Còn bình thường thì họ rất dễ ăn dễ ngủ.
Dù trái tim đương bề bộn. Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ. Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững.
Tốt hơn là nên nhập vai. Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho. Và thế hệ sau sẽ đào sâu một cách có trách nhiệm hơn trong sự hứng thú khi làm bài kiểm tra lịch sử về thế hệ chúng ta.