Mình được khóc cho mình. Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá. Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời.
Tôi không có ý định ra đi. Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ. Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác.
Dẫu chúng có là những chiến thuật khá hiệu quả. Tôi muốn ông giết chết ông cụ nhà tôi. Chúng là những kiệt tác.
Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió. Bố xuống đường đi bộ về trước. Bởi vì, nếu họ ác thì mục đích tối thượng của họ sẽ là bá chủ thế giới.
Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này. Cái cuối có phần họ nói đúng.
Mẹ vòng sang bên trái tôi. Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm. Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống.
Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh. Bác không rõ cháu đi đâu. Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy.
Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác. Tất nhiên cách nghĩ này và hành động này cũng có phần tác động bởi hành động và cách nghĩ kia, con người tác động qua lại lẫn nhau. Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ.
Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên. Nơi chúng không thèm đớp miếng mồi ẩn dụ nhạt hoét. Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió.
Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não. Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia. Thi đại học nhiều người giỏi vẫn trượt thẳng cẳng con ạ.