Nếu bạ không là số một hay ở trong tốp 5 người sáng chói nhất, bạn đã thất bại . Ông làm việc chăm chỉ hơn bất cứ người nào khác và luôn giúp đỡ những người khác chuẩn bị thuốc của mình sau khi đã kết công việc. Nhưng theo tôi biết,hầu hết phái nam yêu một phụ nữ vì vẻ bề ngoài của cô ta trong khi người phụ nữ lại yêu một người vì những gì người đó đem đến cho mình.
Bà trở thành một biểu tượng quốc tế của việc phục hồi nền dân chủ ở Parkistan trong nhà tù. Nó không có được cảm giác đau đớn. tôi quay lại và chỉ cách đó 4,5m, một khẩu M16 đang chĩa vào tôi! (May là lúc đó người lính ấy đã không nổ sung, chứ nếu không bây giờ tôi đâu thể ngồi đây viết quyển sách này).
Cái ta “gặt” chính là “quả” và cái ta gieo chính là “nhân” mà ta đã trồng. Nhưng tôi e rằng chính điều chúng ta biết mới là một bài học lớn. Ta chỉ yêu thích nắng.
Tôi không thể nói chính xác lúc đó đã xảy ra việc gì. Bạn chỉ có thể vấp ngã khi bạn đang di chuyển ". Ông được nuôi nắng tronng sự thiếu thốn những thứ mà nhứng đứa trẻ khác có, chỉ có khác chăng là tình yêu thương ấm áp của mẹ và dì dành cho ông.
Ông không bao giờ phải làm gì cả vì mẹ ông cho ông mọi thứ ông muốn, kể cả sự chăm sóc đầy yêu thương. Sau đó,ông bán sản phẩm thủ công rồi làm thư kí cho văn phòng huyện trước khi theo khóa học y tại Đại học mang tên Vua Edward 7 ở Singapore . Một lần, tôi hỏi thính giả của tôi một câu hỏi hết sức thú vị và hết sức rõ ràng: Tại sao người ta bị chết đuối khi rơi xuống nước?
Trong lúc đang bị cầm tù, cô được trao giải Nobel về hòa bình năm 1991 vì đa từng lập nên một tổ chức giáo dục để gips đỡ những người dân Myanmar. Đoạn thơ tôi trích dưới đây sẽ làm sáng tỏ điều này: Những câu phát biểu dưới đây cùng thể hiện một quan điểm mà tôi vừa đề cập đến.
Ta sẽ bị sặm nắng và thậm chí bị ung thư da! Còn nếu chúng ta đứng dưới mưa mỗi ngày thì sao? Ta sẽ bị viêm phổi và thậm chí mất cả mạng vì cảm lạnh. “Khi một samurai đúng nghĩa xung trận, anh ta luôn chuẩn bị trước việc phải hy sinh, nhưng kẻ luôn phải chết trước tiên chính là kẻ thù của anh ta”. Gia đình ông không có đủ những thứ tối thiểu cho cuộc sống hàng ngày.
Tuy nhiên, có một điều chắc chắn là cuộc sống của chúng tôi đã không còn như trước. Mặc dù đổi công việc, nhưng cách tiếp cận với công việc mới của ông không hề thay đổi. “Thành công không được đo bằng các đỉnh cao của một người đạt được, mà bằng các chướng ngại vật mà người đó đã đạt qua bằng chính khả năng của mình”.
Kết quả học tập của tôi không đủ để học tiếp năm sau lấy bằng danh dự. Lúc 4 tuổi, trong một lần tức giận vì ông làm vỡ một cái lọ, cha ông đã phạt ông bằng cách cột tai ông lại rồi treo lên trên một cái giếng. Trí nhớ cảu ông thật đáng khâm phục ;ông là 1 trong những nhà hùng biệ tài ba nhất của người Tamil Nadu.
Và tôi có được vị trí của một giám đốc chịu trách nhiệm chung về kinh doanh và tiếp thị trong một hang buôn lớn. Thật ra, lúc đó tôi không biết lệnh giới nghiêm là gì. Bạn sẽ không bao giờ thấy sợ thất bại nữa.