Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi. Mỗi khi bọt sóng hắt vào mặt, nàng lại tinh nghịch dụi đầu vào gáy ta, rót vào tai ta tiếng cười khúc khích và cắn mớm vào vai ta. Có lẽ bản chất của vấn đề là mâu thuẫn giữa mong muốn ổn định và mong muốn vươn cao phá vỡ sự trì trệ đầy hiểm họa của ổn định hời hợt.
Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời. Nhưng lí trí không cho phép. Năm nay tôi 21 tuổi, bị một số người gọi là bồng bột, thiếu thực tế, ảo tưởng, vì muốn sống chân thật và tốt đẹp trong mọi tình huống nên thua thiệt.
Hai bên dè chừng nhau. Có thể nàng sẽ đến ít hơn dù nàng đến thì cũng chả sung sướng gì. Rồi hắn biến đi đâu đó.
Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện. Nguyên nhân thì rất khó xác định. Cậu em hướng dẫn tận tình.
Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá. Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận. Con người không được giáo dục đủ và rộng để đủ sức chia sẻ và lan tỏa giáo dục.
Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa. Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây. Không cất đấy, làm gì được nhau.
Tôi và thằng em lại về. Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ. Về danh tiếng và giá trị.
Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết. Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả. Thấy những tờ giấy rách thòi ra khỏi cuốn sách vừa xé và vừa gấp lại.
Trong ba ngày đó, vợ ông sẽ được phục vụ như bà hoàng. Vẫn chứng nào tật nấy. Mới dám nửa đùa nửa thật như thế.
Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa. Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta. Đúng là thân làm tội đời!