Bạn ghét sự đợi chờ. Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó. Cái này họ cũng nhầm.
Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi. Chà, ta thua hắn, có lẽ. Khi mà theo luật, bạn thừa tuổi để đi khỏi nhà và họ đuổi bạn ra khỏi nhà.
Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn. Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn. Mọi người bảo bạn hiền lành.
Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu. Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ. Sau đây là một số dữ kiện.
Vì nó sẽ chóng hết lắm khi bạn thấy sự thương cảm đã nhàm, những cảnh đời éo le càng ngày càng hiện lên dày đặc và rõ ràng hơn với đôi mắt rách mất lớp màng ngây thơ. Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình. Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông.
- Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút. Nên chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi ngoan ngoãn chui vào cái khuôn hẹp của họ. Hơn nữa, họ không thông minh đến thế đâu.
Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì. Bạn không thích sự không nhất quán này. Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng…
Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này. Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết.
Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an. Nhu cầu của bạn không cao. Họ để khao khát cải tạo đời sống héo khô ngay từ lúc chưa mọc lên.
Lại còn hăng nữa chứ. Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó. Như một người đồng sở hữu biết điều.