Ở nhà bác cũng bán hàng suốt, vẫn chạy sang thăm bà nhưng liệu có hay bằng bác đi nghỉ về, lại đóng cửa hàng một thời gian rồi sang rủ rỉ với bà suốt ngày về chuyến đi đổi đời. Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy.
Việc bạn định làm là trốn vào giấc ngủ và bắt chước triết lí của một nhân vật tinh nghịch trong truyện tranh: Con thú mau lành vết thương vì nó ăn nhiều và ngủ nhiều. Dường như bạn đang trôi trong dòng âm thanh. Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi.
Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó. Tình yêu bao giờ cũng mới. Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động.
Và khuôn mặt dường không cảm xúc. Mi thì làm sao điên hoặc chết được. Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác.
Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về. Cảm thấy tốt hơn nhiều lần so với đi châm cứu hay bấm huyệt, xoa bóp. Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng…
Chỉ biết mình mãi mãi lăn. Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình. Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người.
Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới. Khi đã hay thì chắc chắn nó sẽ cho ai đó và vì cái gì đó. Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu.
Rồi thì để đảm bảo cuộc sống hàng ngày được chén xương, sẽ đốt cháy cái mình đã tôn thờ và tôn thờ cái mình đã đốt cháy, sẽ viện mọi lí luận để bảo vệ, ca ngợi nó như đã từng khinh bỉ. Ở Tây hay ở Ta đều thế cả. Mẹ thì độ này da sạm đi.
Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt. Mua để đến những giờ bỏ học. Đó gọi là biết chơi.
Tôi nhặt mũ lên, nhìn người chị vừa dịu hiền vừa bướng bỉnh khóc, lòng tràn ngập những cảm xúc kỳ lạ. Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy. Từ chuyện con chó ngao mà suy lớn lên thì việc quyết định hành động của một chính quyền có thể là quyết định của một tập đoàn kinh tế.