Khóc cho vài năm tích tụ. Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả. Khi chúng làm tôi thấy nhẹ đi.
Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. Khi bạn tưởng tượng nhiều bạn sẽ thấy chán. Sức khoẻ yếu thì học thêm tại chức tiếng Trung với cả phấn đấu vào Đảng vội làm gì.
Còn phải dậy đi học sớm. Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực. Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng.
Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau. Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau. Dù có thể nói chúng tôi yêu thương nhau.
Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ. Nhà văn nhìn vào mắt nàng. Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi.
Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự). Chúng sẽ cắt đứt giấc ngủ của bạn. Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội.
Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có. Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc. cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn
Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ. Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này.
Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích. Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ.
Dù đang trải ra những tư duy rất đỗi dịu dàng. Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt. Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu.