Tôi đã trở lại Tôn giáo. Nếu bạn vào khoảng tuổi 40 tôi chắc bạn còn nhớ những kính thực thể thô sơ hồi đó, mà ta thường đưa lên mắt để ngó hai hình giống nhau như in, đặt ở trong ông kính. Ông Hoàng xứ Galles, bây giờ là công tước Windsor đã nếm cái nùi ấy.
Thật rất khó mà nén sầu tủi, nhưng tôi tự nhủ rằng: "Sự đã xảy ra vậy, còn than tiếc chỗ sữa đổ làm quái gì! Đừng nên để "cú quai hàm" đó bắt ta đo ván chớ". Mỗi ngày tự khuyên tự nhủ một giờ, bạn có thể hướng tinh thần của bạn tới sự can đảm, hạnh phúc, nghị lực và bình tĩnh. Tôi biết nếu không làm gì thì sẽ điên mất.
Ngày hôm nay tôi sung sướng. Giê Su nói: "Ta mang tới cho các con một đời sống, một đời sống phong phú hơn". Chính tôi cũng đã có lần nhận định điều ấy.
Ngủ được còn gì hơn nữa? Tôi thường bắt tay phu xách hành lý cho tôi dể anh hăng hái và tươi cười suốt ngày. Phản ứng đó rất tự nhiên, không có chi kiểm sát được".
Nếu không sẽ mau quên lắm. Chúng ta, ai cũng cần tri kỷ". Vậy nên nói như vầy: "Thử nghĩ xem, chị Sue đã mất bao công để đan cái khăn này mừng chúng ta! Thiệt tốt bụng quá! Phải viết thơ cảm ơn chị ngay mới được".
Chúng ta cần cảm tưởng rằng có một quyền lực nào đó mạnh hơn ta, che chở cho ta tới sáng. (Nhớ lại hồi trước mà tôi hoảng: tôi phí biết bao thời giờ và những bàn cãi, lo lắng mà không bao giờ chịu tìm rõ nguyên nhân đầu tiên của nỗi khó khăn hết). Nhưng các huấn luyện viên gìa gấp hai, bà tuổi họ lại không mệt chút nào.
Bảy mươi năm sau, Henry Morgenthau, giám đốc quốc khố trong nội các của Tổng thống Franklin D. Vậy phương sách thứ nhất để trị ưu phiền là bắt chước William Osler: Lại hỏi một bác sĩ chuyên muôn trị mắt, ông mới hay cái sự thật đau đớn này: ông sắp đui.
Đó là ý riêng của tôi chăng?. Mỗi ngày làm một việc thiện để làm nở một nụ cười trên môi người quanh ta. Rồi lên giường ngủ say, quên hết ưu tư.
Mùa lạnh, tuyết đông dày trên mặt đất, mà hàn thử biểu nhiều khi chỉ 28 độ dưới số không. Lại như chuyện ông S. Chúng ta mạnh hơn chúng ta tưởng.
Mà nếu họ có hỏi ý tôi, thì trước kia bàn cải mất ba giờ, nay cũng chỉ mất một giờ thôi. Rồi đưa cho người quen đọc. Montaigne, một triết gia trứ danh ở Pháp, dùng câu này làm châm ngôn: "Loài người đau khổ, do hoàn cảnh thì ít mà do ý niệm về hoàn cảnh thì nhiều".