Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi. Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít. Chỉ có 5 mẹ con nhà hổ Lâm Nhi còn uyển chuyển.
Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm. Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn. Cô không dám nhìn vào ai.
Này, mày bóc cho chú bao thuốc. Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy. Mai đi học về phải cạo râu.
Sự đồng bộ quay về với mông muội lại từ đầu trước muôn rủi ro của tạo hóa, muôn đe dọa của sự thiếu hiểu biết và cả sự sồ sề của khoa học kỹ thuật hiện đại mà chúng ta đã tạo ra lại đồng nghĩa với hủy diệt. Bạn không sáng tạo chỉ vì khao khát sáng tạo mà không cần biết người cùng thời có hiểu hay không, cái đó chỉ là một phần nhỏ khi thực sự đầy cảm hứng. Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất.
Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp. Tôi cứ tà tà gạt chân chống. Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt.
Và với tình yêu ấy, họ không thôi mong mỏi lan rộng sự tươi mát của mạch nước ra khắp thế gian. Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm. Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua.
Dù biết là tạm thời thôi. Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây. Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi.
Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch. Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy. Tôi muốn đâm vào đâu đó.
Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ. Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo. Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết.
Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy. Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng. Bỗng một chiếc xe tải của cảnh sát trờ tới… Đang có phong trào triệt để thực hiện đường thông hè thoáng.