Bác bảo: Bạn chị con học cùng khối với con, nó lại có con bạn thân học cùng lớp con. May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu. Với họ, viết không có tị ti nào là học.
Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng. Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén. Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá.
Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi: Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời. Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé.
Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Có lẽ mọi sự vật lạ thường thu hút bạn khiến bạn quên hỏi mình mơ hay không. Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào.
Những ý nghĩ làm bầu bạn trong những lúc vô tích sự đó cũng có giá nhưng làm đầu óc thêm trĩu nặng. Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Tôi muốn thi xong được để yên.
Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực. Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa. Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi.
Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm. Thử làm nhân vật cậu em kể chuyện cho đỡ chán xem, có gì gì thì mong cậu em thứ lỗi: Hiện sinh hết thì còn gì là người.
Em vẫn nhớ hồi mình chưa về một nhà chứ? Để anh kể lại thay em nhé. Và anh đã đủ dũng cảm để nói rằng: Anh yêu em. Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia.
Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững. Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói. Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi.
Tôi ngồi như tượng đá. Không phải cái nhẹ bẫng bản chất của tờ giấy. Đi đâu cũng vất vả.