Rồi vỗ vai Don nói rằng: Ồ, Don đấy à? Gặp cậu ở đây tớ mừng quá! Một lần nọ Jim tâm sự với tôi rằng anh rất bực mình khi một số người gặp ai cũng hỏi Khỏe không? cho có lệ rồi chẳng thèm chú ý nghe câu trả lời. Tôi đã từng thấy ông vui vẻ và sôi nổi như thế nào khi nói về cái thời còn đi học ở Saint Albans (Washington), lúc cha ông còn là thượng nghị sĩ của Tennessee.
Ngay từ sáng sớm tôi đã véo tai bên trái, đập tai bên phải, tự nói với mình: Ráng tỉnh táo! Ráng tỉnh táo!. Tôi dám đánh cược bạn sẽ nói rằng: Cái gã khù khờ này mà là Larry King ư?!. Tôi xin chịu trách nhiệm.
Lỗi là ở chính chúng ta. Họ nghĩ tới gì, nói tới gì, đề cập ai, đều là những kinh nghiệm đa dạng được rút ra từ đời sống thường nhật. Bạn biết không, tôi đã tự nghiệm ra điều này: Tôi chẳng bao giờ học được cái gì khi tôi đang nói.
Và dù bạn có là ai, cũng nên học phong cách nói ngắn gọn mà sắc sảo của họ. Khi tôi còn ở lứa tuổi đôi mươi, những người nổi tiếng thời đó là Frank Sinatra, Glenn Miller, Joe DiMaggio, hay như Franklin Roosevelt. Một đôi mắt có hồn sẽ giúp bạn có sức lôi cuốn hơn rất nhiều, dù giao tiếp ở bất cứ nơi đâu, bất cứ tình huống nào và nói chuyện với bất cứ ai đi chăng nữa.
Tôi sẽ giới thiệu cậu với họ. Và anh không giấu cảm xúc chân thật của mình. Tôi thích cái nghề này lắm! Tôi đã luyện tập suốt tuần rồi.
Nếu cô gái mà bạn hỏi câu thứ nhất lập tức trả lời bạn rằng, Tôi tiếc khi Mike Tyson không được cấp phép, chứng tỏ cô ấy rất quan tâm sự kiện trên. Một lần Danny Kaye tham dự chương trình của tôi phát qua làn sóng radio. NHỮNG NGƯỜI THÀNH CÔNG LÀ NHỮNG NGƯỜI ĂN NÓI THÀNH CÔNG VÀ NGƯỢC LẠI
Bạn sẽ được người ta nhớ đến nhiều hơn nếu hỏi về quan điểm của họ. Tâm lý mà, ai lại không thích nói (thậm chí nói say sưa) về những điều mà mình quan tâm đến. Quý vị biết đấy, Bob rất thích chụp hình.
Thậm chí nó còn phá vỡ những ấn tượng tốt đẹp mà trước đó bạn đã cố công tạo dựng. Bởi thế các chương trình của Regis và Kathie Lee rất sinh động và đầy cảm xúc. Một cách gần gũi và chân thành, tôi đặt câu hỏi về họ, lắng nghe những suy nghĩ và tâm tư của họ.
Một bài nói sâu sắc, mới mẻ không bao giờ gây chán. Tại sao thầy không kiểm tra lại sự việc? Xã hội ngày càng văn minh, ranh giới và sự phân biệt nam nữ ngày càng ít đi.
Bạn sẽ chẳng ưa gì tôi nếu tôi bắt chước giọng nói và dáng vẻ của ngài Laurence Oliver đáng kính, đúng không? Và nếu một sớm mai thức dậy, tôi muốn bắt chước cách nói chuyện giống các diễn viên kịch Shakespeare, chắc hẳn tôi sẽ bị cười nhạo cho xem. Đừng hào hứng nói về món tiền đền bù nếu món hàng bị trục trặc mà hãy nói đến uy tín của công ty. Bạn có ngạc nhiên không khi tất cả những thương gia thành công mà tôi biết đều là những người có tài ăn nói? Trong chương này tôi sẽ nói về những nguyên tắc cơ bản mà tôi đã học hỏi từ họ cũng như những kinh nghiệm của riêng tôi.