Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ. Vậy mà tôi đang viết. Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi.
Không chắc tại số phận. Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra. Phá bỏ sự hủy diệt sự thật.
Đã thế lại còn không chịu quay bài. Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi. Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa.
Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức. khi dần xuất hiện những kẻ trong chúng mày bị giết chết một cách dã man như trong những phim về bọn bệnh hoạn có lẽ chúng mày mới biết đến y đức
Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta. Chỗ còn lại trong tủ thì không nỡ giết.
Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc. Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân. Bạn bảo bạn không học được ở trường, bạn vừa không hứng thú tí ti vừa đau mắt đau đầu.
Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát. Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình. Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám).
Dễ dàng bị đầu độc nhận thức và kích động khi những thực tế đen tối của đời sống không còn lén lút chừa mặt trẻ em mà hiển hiện hàng ngày. Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel. Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau.
Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng. Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay. Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp.
Càng xa em ta càng thấy yêu em. Có người cúi mặt bấm di động. Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới.