Ông làm thế nào để sống lâu như vậy? Trước hết, cố nhiên là ông thừa hưởng của tổ tiên sự trường thọ cũng như những người khác thừa hưởng một đặc điểm về thể chất của ông cha. Ngày hôm nay tôi sẽ có một chương trình. Tôi giữ chiếc còi ấy làm kỷ niệm để nhớ một người đã biết coi rẻ những chuyện lặt vặt.
Tôi làm việc thêm đến hơn hai giờ mỗi ngày, vậy mà chẳng hề thấy mệt bao giờ cả". Tôi làm việc đầu tắt mặt tối suốt ngày đêm. Bà đã giúp nhiều người về mọi cách sinh lợi, từ người phu vác, kiếm không đầy 100 Mỹ kim, tới những ông chủ hãng kiếm được trăm ngàn Mỹ kim mỗi năm.
Báo chí cũng hùa vào công kích nữa. Khi hay quyết định ấy, bà Sarah ngó lương y một hồi rồi bình tĩnh nói: "Nếu phải cưa thì ông cứ cưa. Thế thì nếu nên lo lắng, ta lo bị ung thư còn có lý hơn là lo bị sét đánh hoặc chôn sống.
Ông nói: "Tôi ăn không được, ngủ không được. Nếu không sống như vậy thì mệt óc quá, họ chịu sao nổi. Bài làm có lầm lỗi chỗ nào là tôi ngấm ngầm giày vò tôi cho đến khổ sở.
835 đứa trẻ chết, còn những lần khác chỏ có 200 hoặc 300 đứa. Vậy chúng ta muốn ngủ, phải bắt đầu cho bắp thịt nghỉ ngơi trước đã. Ông cho một người bạn cho vay một số tiền lớn và người bạn đó vỡ nợ.
Bà có vẻ trách bạn sao lại sung sướng trước mặt bà. Bệnh ấy do nghi ngờ, do dự, sợ sệt quá mà sinh ra. Tôi muốn nói: Ông già ấy đã có một lỗi lầm lớn chung cho cả nhân loại là quá tin ở lòng biết ơn của người khác.
Cô nói: "Khi tôi bắt đầu làm đào hát bóng, tôi lo lắng sợ sệt quá. Vậy phải đọc lại cuốn này thường thường. Chúng ta không hiểu được những bí mật của cơ thể ta, của điện, của xe hơi, song chẳng phải vì vậy mà chúng ta không dùng và hưởng những vật ấy.
Bác sĩ James Gordon Gilkey đã nói: "Phải có nghị lực để sống theo mình là một vấn đề" cũ như lịch sử và phổ biển như đời người". vô sự tiểu thần tiên. Tôi nói vậy vì tôi đã được kinh nghiệm.
Nhờ câu văn đọc được trong sách của Thomas Carlyle mà chàng trở nên một y sĩ có danh nhất thời đó. Chưa bao giờ tôi hoàn toàn thất bại như vậy. Tôi ở trong đội tình báo 999 và chúng tôi mới "vùi thân" ở miền Normadie [14].
Ông là người đầu tiên và độc nhất tỏ lòng thương hại cái kẻ ở trong bếp nóng như thiêu. Vậy mà khi chuyện ấy xảy ra bà chưa biết gì về đời hết, ngoài bệnh tật, lo lắng và sầu thảm. Trái lại chị lại có vẻ như nói: "Ồ! ít nhất thì thằng cha già đó cũng phải làm vậy chớ".