Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ. Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó.
Có thể tột cùng tuyệt vọng (31. Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ. Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không.
Có người quay lưng lại ngắm hoa. Cảm giác như không thể lành lại được. Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông.
Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi. Êm dịu và hoang vắng. Nó bảo: Người ta không thích mách thì thôi.
Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi. Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại. Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình.
Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại. Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết. Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân.
Kệ cha sự im lặng của bạn có ý nghĩa gì, với người khác, nó tương đương đồng ý. Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây. Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương.
Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận. Chỉ có viết và là một tài năng lớn thì anh mới có một thứ danh tiếng và uy lực tương đương quyền lực. Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút.
Chính nó làm bạn đau không ít. Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ. Tôi xịt xịt xịt lên đầu.
Là ích kỷ, rất ích kỷ. Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức. Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ.