Chỉ những điều nào học rồi mà dùng tới thường mới khắc sâu vào óc ta thôi. Còn câu văn mà chàng đọc được mùa xuân năm 1871, câu văn đã giúp chàng quẳng được gánh lo trong đời chàng là: "Những công việc ở ngày trước mặt ta phải coi là quan trọng nhất, và đừng bận tâm tới những công việc còn mờ mờ từ xa". Nếu tôi đã không suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định thì có lẽ tôi đã cuồng loạn vì lo sợ cả buổi chiều chúa nhật, mất ngủ đêm đó, và sáng thứ hai, xuống hãng, mặt mũi bơ phờ, hoảng sợ.
"Rán vui vẻ coi thường một tình thế phải tới". giảng: "Nữ bác sĩ đi chích thuốc đấy. Angelo Patri đã viết 13 cuốn sách và hàng ngàn bài báo về giáo dục nhi đồng.
Bạn nên nhớ rằng Đức Chúa Giê Su mà cũng gặp phải trường hợp ấy. Tôi không bao giờ quên đêm đó, cách đây ít năm, khi ông Marcon J. Nửa đêm về nhà, tôi mệt mỏi đến nỗi vừa lăn xuống giường được vài giây đã thiếp đi rồi.
Đô đốc Byrd hiểu thế nào là "tự nhập vào cái động lực vô tận nó vận chuyển vũ trụ". Thiệt ra tôi cũng có lời trong một vài vụ, nhưng rút cục vẫn là thua thiệt. Làm sao nhờ họ chỉ bảo được? Ví dụ bạn muốn học nghề kiến trúc.
Dù không tiền trả chủ khách sạn, tôi cũng sung sướng. Vì vậy, khi bọn trẻ trở về nhà, bà liều quỳ xuống vệ hè, dí mắt xuống đất để dò những nét phấn. Còn kẻ nào quên mình để giúp đỡ người khác sẽ tìm thấy hạnh phúc.
Robert Louis Stevenson nói: "Bất kỳ ai cũng có thể làm công việc hàng ngày của mình được, dù công việc đó nặng nhọc tới bực nào đi nữa. Phải là một người thông minh, một nhà mô phạm như ông mới có thể xử sự như vậy. Không có ai dơ tay cả.
Có bao giờ tôi dám ngờ rằng tâm hồn tôi có được bình tĩnh, tự tin như nay đâu". Tôi chỉ cần ngồi tại bàn viết, ngó qua cửa sổ là thấy ngay một nhà mà con quỷ ưu tư đã phá phách làm cho người ta bị chứng thần kinh suy nhược, và một nhà khác có người đàn ông bị bệnh tiểu đường vì quá ưu tư. Nên nhớ không ai thèm đá đồ chó chết cả.
Ông nói: "Đêm tới, trước khi tắt đèn, ông tập thói quen vạch rõ công việc hôm sau. Đứa gái chỉ tôi nói: "Không biết có phải ông già Nô-en mang cô này lại không?" Thấy tôi ngửng đầu mở mắt, cả hai đứa đều sợ. Tôi đau một chứng kỳ dị mà nguyên nhân chỉ là ưu phiên chứ không có chi khác.
Thì quả như lời tôi đoán: Vị bác sĩ ở nhà thương mời chúng tôi lại gấp. Vậy dù có phải gây mối bất hoà trong gia đình thì cũng đành, chứ đừng bao giờ nghĩ rằng cha mẹ muốn ta làm nghề gì ta làm nghề đó! Hễ không thích thì đừng làm. Có người lại bị bệnh nhức đầu, đau lưng, trong mình lúc nào cũng mệt mỏi.
Nhưng tôi không trốn đâu được hết. Khi thấy mệt, nên nằm sấp xuống sàn và cố vươn người ra cho thật dài. Vậy thì tôi tin chắc bạn và tôi, chúng ta có thể diệt được ưu tư được, nếu chúng ta theo những chân lý cổ truyền mà tôi bàn tới trong cuốn này.