Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể. Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi. Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt.
Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ. Hì, tất nhiên nếu quí bà kia định sàm sỡ bạn thì lại là chuyện khác. Và bạn liên tưởng tới Zidane.
Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Tôi lại viết để tìm sự ủng hộ của dư luận. Dường trong mẹ luôn có khao khát về danh tiếng, với công việc mẹ lại đầy trách nhiệm nên mẹ luôn phải cố quá sức mình.
Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi. Và cứ nửa giờ thì boong một phát. Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống.
Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình. Bác thường trở nên nhỏ bé, ngượng ngập và ngơ ngác trước những vật phẩm hay công nghệ của thế giới hiện đại. Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế.
Đấy là tại ở trong môi trường luẩn quẩn. Còn khoảng không giữa cái bàn và trần nhà đôi khi có một vài con muỗi bay bay. Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi.
Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không. Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi. Ừ, ta chỉ là cái miệng cô gái xinh xắn tóc vàng trong tivi kia đang đớp đớp cái đuôi con mèo nghệ thuật nằm trên nóc.
Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa. Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình. Bạn không muốn cãi lại.
Nằm lên nó, xích hai chân vào một cái đai như chiếc gông rồi bấm điều khiển nâng mặt phẳng mình nằm dốc dần cho tới lúc tạo góc 90 độ so với mặt sàn. Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn. Càng xa em ta càng thấy yêu em.
Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa. Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn. Lần sau rút kinh nghiệm nhé.