Cho nên không đợi chú ta gọi tôi lại, tôi vội vàng xin lỗi trước. trở nên triệu phú đều nhờ thị dục đó cả. Ông đó thực có khiếu, có thiên tài dẫn đạo người.
Kết quả của sự nghiên cứu đó chép trong một cuốn nhan đề là "Nguyên do của bất hòa trong gia đình" do ông G. Nhà sứ giả chỉ việc chú ý nghe và kết quả là ông tướng quạu đó thành ra thuần hậu, chịu trả hết số tiền đã thiếu công ty và chịu rút đơn không kiện công ty nữa. Này con, chính lúc đó cuốn sách ở tay cha rớt xuống và một nỗi sợ ghê gớm xâm chiếm cha.
Như Shakespeare đã nói: "Người đời! Ôi! Người đời kiêu căng! Khoác được chút uy quyền, người đó liền diễn trước Hóa công những hài kịch lố lăng tới nỗi các vị thiên thần thấy phải sa lệ". Và đổi ngày đó lấy tấm giấy một trăm, y cũng không đổi. Tôi làm cho ông ấy đáp: "Phải, phải" ngay từ lúc đầu và quên mục đích cuối cùng của câu chuyện.
Nên nhớ rằng người nói chuyện với ta quan tâm tới những thị dục, những vấn đề của họ trăm phần thì chỉ quan tâm đến ta, đến nỗi thắc mắc của ta một phần thôi. Một phần lớn, nhờ có thuật đó mà tôi thành công". Thứ nhì: các bạn sẽ nhận thấy rằng khả năng của bạn làm đẹp lòng và dẫn dụ người khác sẽ nẩy nở, rực rỡ như bông đào về tiết xuân vậy.
Văn sĩ irwin Cobb hiểu điều ấy. Kết quả ra sao? Tức thì hết tranh biện. Khi kíp làm đêm tới, thấy con số, họ hỏi nghĩa gì vậy.
Mới rồi tôi được hầu chuyện một ông giám đốc Công ty "exchange Buffets". Ông Cubellis đã chịu khó kiếm tài liệu về ông chủ mà ông muốn được giúp việc. Thế mà trong một trăm người, thì có tới chín mươi người không biết đến, trong chín mươi chín trường hợp.
Có lần tới kỳ diễn thuyết, người ta thình lình cho tôi hay rằng tiến mướn phòng tăng lên gấp ba giá cũ. Mà bà biết rằng trứng gà ta làm bánh không tốt bằng trứng gà tàu. Trong hai chục năm, ông điều khiển những đào kép nổi tiếng.
Roosevelt tức khí, chịu tranh đấu. Nhưng họ mắc phải cái lỗi thông thường là chỉ nghĩ tới cái họ muốn. Các văn hào, thi hào viết được những cuốn sách bất hủ, các ông "vua dầu lửa, xe hơi.
Khi khách khứa tới thì trên bàn trưng đầy bông hồng rực rỡ. Vì những người khác họ cũng chỉ nghĩ tới cái họ thích thôi, không cần biết ta thích cái gì. Bức thư đó, ông giữ trên ba mươi năm và đưa tôi coi khi ông lại nghe lớp giảng của tôi.
là hội trưởng hội "Công giáo" của châu thành Boston, được bạn bè giúp đỡ, ông dùng đủ cách bài trừ, nhưng than ôi! Không có kết quả chi hết; không hy vọng gì trừ được bọn đó hết. Một chuyện lạ lùng xảy ra, Hoàng đế tuyên bố những lời không thể tưởng tượng được, làm rung động cả châu u và vang lên khắp bốn phương trời. Đừng mất thì giờ nghĩ tới kẻ thù của bạn.