Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng. 8 giờ dậy thì cái ngực lại rát. Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình.
Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh. Xung quanh là người. Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống.
Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé. Này, mày bê cái kia cho chú. Chúng cố víu vào những kẽ ngón tay.
Khi hắn không lựa chọn khinh bỉ đồng loại, hắn cần sự tha thứ của họ. Cái đó, chúng đưa ra không khó. Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi.
Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa. Ôi, thói quen của con người. Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục.
Hồi ấy em thật bướng bỉnh và luôn chọc tức anh. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức. Hoặc là tôi ích kỷ, tôi bất hiếu, tôi bất cần thì những điều đó lay chuyển được tôi ư? Nếu tôi là kẻ (mà theo tôi là) chẳng ra gì như thế thì rốt cục, những sợi dây liên kết giữa họ và tôi hay giữa chúng ta không phải là tình người.
Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay. Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán. Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được.
Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết. Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên. Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả.
Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết. Đầu và da mặt bạn mát lạnh. Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu.
Lại kể đến chuyện khán giả cứ đến pha sôi động là đứng dậy cả lượt khiến thằng em tớ và tớ bị che mất tầm nhìn bàn thằng thứ hai của đội Việt Nam. Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia. Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có.