Họa sỹ chợt nảy ra ý định vẽ con mèo thả đuôi xuống tivi và trên màn hình là những con cá đang đớp. Hoặc tôi chuyển lớp. Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia.
Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc. Trốn học mà để bị nói. Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe.
Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Vì chúng ta đều ngoáy mũi. Có thể cháu học đêm qua.
Nhưng họ sống không bình thường. Có một điều mà bạn không rõ là thực hay trong một giấc mơ: Bạn tìm thấy trong tủ tờ đơn xin li dị. Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được.
Tôi kém nhất khoản này. Để chờ một sự thật tươi đẹp. Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này.
Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh. Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu. Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung.
Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ. Giữa thẳng thắn và kiêng nể. - Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi.
Tất cả mãi mãi là tất cả. Chỉ có một cách để giữ danh dự là làm cho chúng chùn bước. Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình.
Chả nghĩ nhiều cho ai được. Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy. Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi.
Chừng nào cậu còn nghe lời tớ. Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than. Mình không khổ nhưng người ta lại khổ.