Hơn 90% trong số họ giờ đây đang rất thành công trong lĩnh vực của mình. Đừng mong tất cả những “bạn bè” của bạn sẽ ở bên bạn . “Qùa tặng của đau khổ mang đến cho chúng ta là mang ta đến gần với thượng đế hơn, dạy ta trở nên mạnh mẽ hơn khi ta yếu đuối, can đảm hơn khi ta hoảng sợ, sáng suốt hơn khi ta hỗn loạn va không nghĩ đến nó nữa một khi ta không đủ sức vững vàng nữa.
Người bị thất bại lần nầy chính là người có uy tín lớn nhất trong cộng đồng Hindu của ông. Tôi chỉ đang cố gắng trả ơn những người đã trồng sầu riêng cho tôi thưởng thức”. Bạn có thể chọn cách còn lại là lo lắng về việc đó suốt cả tuần lễ cho đến khi bạn có thể đón được chuyến bay trở về.
Vì thế, đừng coi trọng tất cả các thất bại trong thời kì này. Các học thuyết của ông đã làm thay đổi cái nhìn của con người về vũ trụ. Trước cuộc chạm trán giữa tảng đá và dòng nước, dòng nước luôn luôn chiến thắng , không phải bằng sức mạnh mà bằng sự bền bỉ.
Và khi ông hỏi chúng tôi rằng có muốn sống chung với những người này hay không thì tất cả chúng tôi đều giơ tay lên, chúng tôi cứ nghĩ ông đang đùa. Thậm chí, chúng tôi thành lập một đội bóng rổ mang tên “ FORTISS”; về sau, chúng tôi đã lấy tên này đặt cho công ty của mình. Hội sinh viên Đại học Malaya mới là chỗ xứng với tôi.
Hãy xem xét phát biểu dưới đây của Albert Einstein và bạn sẽ biết tại sao có một giấc mơ hay một ý tưởng mới sau mỗi lần thất bại lại là điều cực kì quan trọng: Sears & Roebuck đã mất đến phân nửa đội sáng lập đầu tiên,nhưng lại có được một tài sản lớn vào năm 1895. Anh chỉ bắt tay vào công việc một cách thầm lặng như thể công việc luôn chờ anh về.
Ông là người sáng lập ra nhật báo « Murasoli » và viết hơn 100 quyển sách về các đề tài lịc sủ,xã hội và văn học. Cái ta “gặt” chính là “quả” và cái ta gieo chính là “nhân” mà ta đã trồng. Nếu có được quá dễ dàng thì ai cũng có nó cả.
Tuy nhiên, ông là một trong những nhân vật vĩ đại nhất trong lịch sử triết học phương Tây. Trong thập niên 1970, ông nổi danh với tài hùng biện. Niềm vui của tôi đến tột đỉnh khi chúng tôi “tiếp quản” trường đaị học năm 1974.
Ta muốn con cái ngoan ngoãn mà chẳng thèm quan tâm để ý đến bản thâm mình cư sử với cha mẹ như thế nào. Vấn đề không phải là bạn rơi xuống mức nào mà là bạn đã nhảy cao lên bao nhiêu! Nói thật, cho đến tận bây giờ, tôi cũng không biết tại sao cô ấy lại bỏ tôi.
“Rất nhiều tài năng bị bỏ qua vì thiếu một chút can đảm. Tôi dự định thâm nhập vào thị trường mà ở đó tôi sẽ phải đối mạt với các vấn đề ngôn ngữ, luật pháp và thị trường, v…v. Như vậy , theo “thông lệ”, ta sẵn sàng đón nhận những hậu quả không thể nào tránh được một khi ta thất bại .
Thất bại bị xem là điều cấm kỵ. Suốt cuộc đời tôi chưa thấy ai được ca ngợi hay tưởng thưởng vì thất bại. Ngày chồng bà trao chìa khóa cho bà cũng là ngày một Balbir mới tái sinh.