Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè. Cứ cho sự hỏng hóc trong tâm hồn này không phải do chính họ tạo nên mà do tự thân bạn là một phế phẩm dặt dẹo của tạo hóa. Ba bố con đèo nhau về trên con đường cao tốc đông nghẹt.
Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa. Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên. Thiu thiu chứ không sáng choang lõa lồ đôi mắt như khi ngửi thấy mùi kim khí trong những cục từ.
Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh. Như người ta đốt vàng mã thôi mà. Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại.
Sách phôtô, giấy rất dễ cháy. Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt. Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi.
Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ. Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng. Và tôi và xung quanh sẽ thôi cảm giác về em nữa.
Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó). Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ. Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình?
Thi thoảng viết nhưng không tiện. Và lại thấy quyển sách bị xé. Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi.
Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa. Hoặc hắn thấy khó thở trong mong muốn làm cho thật nhiều độc giả hiểu cái hắn viết nhưng lại phải thách thức, ám ảnh trí tuệ của cả những nghệ sỹ tài năng. Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo.
Dường lúc nào bạn cũng có thể sụm xuống nhưng bạn ghét nằm bệnh viện lắm. Phải vùng ra khỏi tình trạng này. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác.
Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi. Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá. Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy.