Chỉ còn làm con tin ở nhà bác nữa thôi. - Ông quả là người biết lo xa. Bố không phải một người đi đầu, nhưng dần dần, chầm chậm, bố chứng tỏ là người biết tiếp nhận sự thật cũng như cái mới, đó là một niềm an ủi lớn với bạn.
Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm. Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất.
Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ. Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng. Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được.
Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người. Và tôi phải đành lòng tiêu diệt. Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình.
Pha bóng nguy hiểm đầu tiên của trận bán kết 1 qua đi. Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày. Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước.
Cũng có lần vụt nhưng với da thịt nó thì chỉ như muỗi đốt gỗ. - Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông. Cũng có thể là khuôn mặt cũ.
Sau đây là một số dữ kiện. Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Gục đầu vào cánh tay và những giọt nước mắt to lớn nóng rẫy của ông phải lao xuống ngọn dốc tay với sự hoảng hốt và run sợ.
Tự dưng mẹ lại ra giá. Độ này, bố hay nhường. Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt.
Mà bác thì dùng toàn công thức. Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có. Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy.
Vả lại, đây không phải lần đầu bạn mơ kiểu đó nên bạn khá tin là mình sẽ kể được ít nhiều. Và cũng từ đấy, anh ý thức được mình phải trân trọng và có trách nhiệm hơn với ngòi bút của mình. Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ.