Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng. Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa.
Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Tất cả đều không sâu đậm. Cháu về nhà vẫn bảo các bác chăm sóc cháu rất kỹ đấy ạ.
Mẹ cười: Con tinh khôn lắm. Vào đây, trời trở nên dịu hẳn. Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang.
Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng. Nhưng bên cạnh việc đem lại tự do để phát huy năng lực cho một số con người, có thể thấy đi hoang cũng tạo ra vô số ma cô, gái làm tiền và trẻ vô thừa nhận. Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian.
Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế. Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu. Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ.
Dù với gia đình, họ luôn tôn trọng, biết điều. Bố mẹ con cũng buồn. Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới.
Bạn không phải là một tên hèn nhát, một kẻ lười biếng. Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi. Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du.
Đã thế lại còn không chịu quay bài. Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang. Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng.
Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá. Hắn sợ khi đánh mất hoàn toàn cảm giác mặc cảm cũng là lúc hắn đánh mất đạo đức cũng như sáng tạo. Hôm thì thằng em hoặc ông cậu nhấc máy.
Ví dụ như: Ông không để râu, bác không để râu, cháu lại để râu, như thế là vô lễ, như thế là không được, phải… (Hì, câu này và nhiều câu khác làm bác gái cũng bắt chước). Không phải cái nhẹ bẫng bản chất của tờ giấy. Chỉ có bộ óc là tỉnh táo.