Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận. Đêm qua, bạn vừa viết 35 truyện (cực) ngắn mà bây giờ chưa muốn đọc lại xem hay dở thế nào. Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng.
Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp. Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại. Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát.
Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài. Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá. Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30.
Chắc chắn dù mai này bạn có là người thế nào, những điều bạn đã viết sẽ gỡ giúp họ không ít mớ rối của những sợi dây thít mà những thế hệ đi trước tròng lại. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch. Bị nghi ngờ cũng đáng.
Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại. Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau. Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ.
Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi. Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật. Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy.
Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút. Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới. Cảm thấy tốt hơn nhiều lần so với đi châm cứu hay bấm huyệt, xoa bóp.
Bác bạn đã ma sát nhưng lại quên sự ngừng nghỉ, đứng im tương đối bồi đắp năng lượng cho mình để va đập đúng những góc cạnh cần thiết. Để thấy những thế giới nội tâm rất sâu sắc trong nhau, ngoài những trường hợp chỉ biết ăn no ngủ kỹ (có thể cả lao động hùng hục) và để số phận xỏ mũi dắt đi. Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề.
Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu. Giờ ta muốn nghỉ một lúc. Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố.
Này, mày bóc cho chú bao thuốc. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó. Có thể leo lên băng ghế cao hơn để nằm nhưng nóng hơn.