Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung. Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành. Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi.
Nhưng là lợn thì rất hay tự hào. Vậy mà bác tôi biết đủ chuyện đời. Tôi muốn thi xong được để yên.
Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây. Mất chứ không phải biến mất. Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn.
Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy. Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh. Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng.
Tự dưng mẹ lại ra giá. Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi. Dù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch.
Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Liên miên liên miên đục vào óc. Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về…
Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả. Và sự chậm chạp trong việc xoay trở cũng đánh mất thời gian để đọc trận đấu. Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết.
Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó. Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp.
Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột. Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa.
Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?. Dù chỉ là một nhân vật. Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong.