Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm. Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua. Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm.
Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh. Phải, đó là tôi tự cô lập mình. Mai sau không biết thế nào, nhưng đây là cảm giác sợ phí, sợ mất của một người 21 tuổi chỉ sở hữu thơ và tay trắng.
Nên bạn đừng ban phát lòng xót thương bừa bãi. Những gì dành cho ngòi bút, em đã dành cả cho anh. Nhưng nhìn thấy nhan nhản và ai cũng biết thì lương tâm và danh dự chung có vấn đề.
Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn. Có thể phơi phới niềm tin. Quả thật ngay với từ cách người tiêu dùng ta cũng thấy cái thị trường ấy nó đang rất ảm đạm.
Còn nhà hiện sinh thì thấy hiện sinh như mình (cái kiểu tự do hưởng thụ) thật sướng nhưng cũng thật ngắn ngủi bởi lắm rủi ro, muốn kéo dài ra. Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì. Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn.
Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói. Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được. Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần.
Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương. Tít tít tít tít… Phù, phù, lần này thì bạn tỉnh dậy, cái cảm giác đời sống thật nó thật hơn cả. Lát sau tôi lẻn xuống.
Và chúng mình lại lén lút hôn nhau khi con chim lạ trên ngọn cây cao vút vừa hót. Không phải cái nhẹ bẫng bản chất của tờ giấy. Mặc dù bạn biết người ta viết về bất cứ cái gì không phải là vấn đề mà cốt yếu là khả năng thể hiện nó.
Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy. Cứ như người từ trên giời rơi xuống. Chỉ thi thoảng lóe lên thôi.
Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có). What I fell what I know never shine through what Ive known Bạn lại chán ghét cái sự ngồi.