Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống. Rồi đau và chấp nhận đau. Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội.
Nhưng với những gì tôi đã viết và tôi đã công bố, tôi sẽ không quá bận tâm về chuyện đó. Như thế vẫn chưa đủ cho một con người. Còn bao nhiêu cái để khám phá.
Tôi viết chữ BÀI LÀM theo ông ta dạy. Từ đó cháu đi đâu cũng xin phép em, có hôm nào đột xuất, cháu luôn gọi điện về. Đó đơn thuần là những mối quan hệ mà ai không may thì gặp phải và làm bạn bè với bạn thôi.
Đó đơn thuần là những mối quan hệ mà ai không may thì gặp phải và làm bạn bè với bạn thôi. Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết. Sở dĩ những kẻ có tài nhưng không có thiện tâm cũng không thoát nổi bất hạnh là vì họ sớm muộn cũng bị quả báo, phản bội từ chính những kẻ thân thích, máu mủ nhất.
Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái. Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng. Cứ muốn cái gì mình cũng phải toàn vẹn, lúc nào cũng phải trung thực trăm phần trăm.
Hoặc là họ sẽ thấy chẳng còn hy vọng gì ở bạn nữa (với những hiểu biết của bạn về hiểu biết của họ, bạn không tin họ có cảm giác đó nhưng cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho giả thuyết ấy đi). Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác. Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế.
Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức. Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm.
Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái. Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi. Cả món tinh thần cũng thế.
Rồi lại sợ hãi, ân hận, hối lộ nó đừng mách. Bây giờ đến tiết mục bể sục. Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách.
Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn. Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận.