Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây. Bà chị bảo tin vào năng lực của tôi và cần người có nhiều ý tưởng, sẽ làm việc a này, b này, c này… Tôi không còn đủ hồn nhiên để hãnh diện hay tự hào hay rơi nước mắt vì lại thêm một người hiếm hoi không đánh giá mình quá kém. Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng.
Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục. Miệng họ mặc kín mít áo quần. Không gì tự nhiên mất đi.
Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn. Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống. Đúng mà cũng không đúng.
Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác. Mà bác ta có tin hay không chẳng phải vấn đề then chốt. Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách.
Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng. Tôi chỉ cần mọi người tin tôi thêm một chút, một chút nữa thôi. Cái mũi lưỡi trai che sụp bộ mặt.
Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp. Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được. Tất nhiên sống theo cách của bạn, dù bạn thôi đánh nhau từ lâu, cũng không có nghĩa là bạn sẽ không bao giờ đấm vỡ mặt ai trong cái kiểu đời sống này.
Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình. Như một thứ bạn bè cho xôm tụ. Ông có thể yên tâm rằng, tôi sẽ đền bù xứng đáng để ông và vợ ông có thể sống an nhàn đến đầu bạc răng long.
Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt. Nhưng thế giới của bạn, đời sống của bạn vắng bóng đàn bà. Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác.
Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn. Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Nhưng thực tế đã biến tôi thành một con chim nao núng trước cành cây cong.
Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ. Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường.