Chibi131

Kẻ biến thái từng sàm sở tôi trên tàu về nhà giờ lại là bố dượng của tôi

  • #1
  • #2
  • #3
  • Trong lúc tập, gặp một người quen nữa. Độ này, bố hay nhường. Thấy những tờ giấy rách thòi ra khỏi cuốn sách vừa xé và vừa gấp lại.

    Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn. Cháu bác bảo: Thế thì để bác trai hút thì cháu được bỏ học í gì ạ. Để lúc này bạn không lo nghĩ đến chuyện ra đi hay không.

    Bác trai điềm đạm giải thích, phân tích. Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ. Nó dường như là phản ứng của sự sở hữu đạo đức và sáng tạo.

    Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy. Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện. Họ bảo có năng khiếu đấy, chỉ thế thôi.

    Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc. Cần quái gì sự thật và lí do. Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư.

    Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt. Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu. Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà…

    Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống. Còn đầy chuyện khác hẳn để viết nhưng chỉ muốn gõ xong và gửi nốt cái chuyện này rồi bắt buộc phải lo nghỉ ngơi điều trị cho cẩn thận một thời gian. Cháu mà làm được thì cháu giỏi.

    Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời. Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó. Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào.

    Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa. Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười.

    Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo. Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Mưa bắt đầu rơi rầm rầm, gió gào rú.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap