Chibi131

Những em nhân viên ngây ngô và tên quản lý háo sắc

  • #1
  • #2
  • #3
  • Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào? Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử. Mà lại nghĩ về con người.

    Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về. Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại. Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị.

    Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết. Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức. Ông cụ rất phấn chấn.

    Tôi nói: Cho con đi bệnh viện. Thấy những tờ giấy rách thòi ra khỏi cuốn sách vừa xé và vừa gấp lại. Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ.

    Có thể leo lên băng ghế cao hơn để nằm nhưng nóng hơn. Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Có một lí do tôi không thích đi là tiền.

    5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man… Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác. Hơn thế, anh tạo được quanh mình một sức mạnh ngầm, khá kỳ bí mà những thế lực đen tối phải e dè khi đụng chạm.

    Hàng mi dài ôm lấy đôi gò mắt. Bạn, nghĩa là người không sợ tôi và không khinh tôi. Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!.

    Tôi chỉ ủng hộ dân chủ và những anh có vẻ hợp với chiêu bài dân chủ của tôi. Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc. Không, phải giữ sức khỏe.

    Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi: Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ. Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé.

    Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng. Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện. Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap