" Làm người nhất là người lãnh đạo ai cũng cần có người ủng hộ. Đương nhiên một khi đối phương chấm dứt cao ngạo thì chúng ta cũng nên đình chỉ không hạ đài anh ta nữa, nếu không đối phương không có lối xuống đài bèn quay trở lại hạ đài chúng ta. Ngụy Văn Hầu nói: "Nhạc Dương vì trẫm ăn thịt con mình đủ thấy ông ấy trung thành với trẫm đến mức độ nào".
Do đó, Lý Trị bèn kiên định quyết tâm, cuối cùng Võ Tắc Thiên lên ngôi hoàng hậu. Xung quanh không thể không hâm mộ đời sống văn hóa của họ. Người đưa nhiều tiền thì 2 vạn đô la, ít ra thì cũng 50 đô la, tổng cộng được 5 triệu đô la .
Làm như thế để cho các nước chư hầu biết đại vương khinh người mà quý ngựa". Khi người ta yêu cầu anh giúp đỡ mà anh không thể cự tuyệt Chúng ta phải học khôn đôi điều: giữa bạn bè mà thổ lộ chân tướng là rất nguy hiểm bởi vì không có gì bảo đảm không có ngày bạn trở thành thù.
Trong lời có lời, đả kích bên sườn là những trò chơi của người thông minh, người ngu không chơi được. Bọn họ biết rõ bằng, Tưởng Giới Thạch làm như thế là biểu thị không bao giờ tính sổ với họ nữa cho nên yên tâm đánh cộng sản, đó chính là mục đích của Tưởng Giới Thạch. Khổng Tử nói: "Chớ vội.
Giám đóc xí nghiệp rượu số 1 dùng kế này nói với giám đốc . Con gái không ai đếm xỉa, con trai không thấy thích thú. Nếu nhiều lần như thế thì khẳng định thượng cấp chưa nắm vững cấp dưới.
Người khôn trăm khôn có một dại, người ngu trăm ngu có một khôn”, khi anh phát hiện quyết nghị có vấn đề mà nếu thi hành theo đó tất sinh sự cố thì nên dũng cảm nêu lên. Một lần cậu Vương lên ủy ban thị xã nghe báo cáo, cụ Chu không biết cho nên rất bất bình, trực tiếp hỏi cậu . Chúng ta không thể nói một cách đơn giản loại đàn ông này là những vua lừa.
Đoạn thứ tư gọi là giai đoạn kinh tế học, nhờ người giúp "việc mọn". Con người một khi bị sai khiến hay ra lệnh thường sản sinh tâm lý chống đối. Không khó gì không tưởng tượng ra khi Cốc Tuần nói "ít ra anh cũng đáng chết: tương đối xấu chơi" thì mặt mày rạng rỡ tươi cười tinh nghịch.
Năm 1920, khi chính quyền Xô Viết vừa mới ra đời đã bị phe đế quốc bao vây phong tỏa. Nửa đầu thế kỷ 19, khi nước Phổ đã phát triển thành một vương quốc hùng mạnh nhất trong các bang, sau khi Bitmark lên cầm quyền bèn quyết tâm thống nhất nước Đức. Có cả thảy 10 viên như thế,
bác triệt để những lập luận đầu hàng của phái nay không chút lưu tình. Sau khi về nhà càng nghĩ anh ta càng tức, đánh vợ một bạt tai. Ông biết tôi là ai không?” Rồi không đợi cho Trần Đông tra lời, Trần Ngọc Thư hét to: “Từ khi còn bé ở Indonesia, tao là lưu manh!”
Truy cầu địa vị cao hơn, tước hiệu hiển hách hơn, đó là thường tình. Đối với dã tâm đoạt quyền của em và đối với hành vi thù địch của mẹ vốn Trang Công đã sẵn biết. Thông qua sự ủng hộ thích đáng đối với người sắp đăng quang, anh có thể sáng tạo ra một người đồng đạo có quyền có thế.