Chúng tôi biết còn có nhiều phần may và theo luật trung bình chúng tôi rất có có hy vọng sống sót được". Khi mất ngủ bạn có lo không? Chắc có. Nếu không thì có lẽ tôi đã vùng vẫy, do dự để rồi đâm quàng đấm xiên dưới xô đẩy của tình thế.
Chỉ có cách đó là diệu nhất. 500 dặm mà không thấy bệnh khác chút chi, phải không? Ba biết vậy vì chính con làm cho con sinh bệnh. Laurs, giám đốc khám đường và ông cho tôi biết rằng những trọng phạm kia lúc mới vô khám, bao giờ cũng đầy oán hận và sầu thảm.
Tôi có lại xin việc tại nhiều nhà sản xuất phim nhưng không một ai mướn tôi. Đau đơn quá, ông không chịu nổi. Đô đốc tiếp: "Một chiếc tàu bị đắm, tôi không thể trục nó lên được.
Tôi quyết định sửa mình thành một người trầm tĩnh, can đảm như xưa và tôi thấy chẳng có gì là khó". Tinh thần tôi sôi lên như nước trong một nồi sùng sục mà không có lỗ để xả hơi. Trên đường tới phòng mổ, bà đọc lại một màn kịch bà đã diễn.
Tôi ngẫng đầu, mạnh dạn đi xin một chân bán điện cụ. Elise Mac Cormick trong bài đăng ở nguyệt san Reader's Digest viết: "Nếu ta chịu nhận một tình thế không tránh được thì năng lực của ta được thong thả và giúp ta tạo được một đời sống phong phú hơn". Có nỗi gì lo lắng thì người cầu Chúa.
Đau đơn quá, ông không chịu nổi. Nelson trong trận Trafagar cũng vậy. Nếu bà ta hỏi câu gì thì ông rút cổ, đáp: "Người Mỹ.
Con chẳng mong được trông cảnh xa xa. Như vậy còn hiệu nghiệm gấp ngàn lần uống ly rượu khai vị, vừa lại rẻ tiền hơn. Cô nói: "Khi tôi bắt đầu làm đào hát bóng, tôi lo lắng sợ sệt quá.
Trái lại, nếu cứ muốn lo nghĩ, cáu kỉnh hay mắc bệnh ung thư thì cứ việc mà nghĩ luôn luôn đến mười phần trăm trường hợp khổ cực. Ông tóm tắt hết những điều đó trong câu này: "Có muốn khổn khổ thì cứ phí công tự hỏi xem mình sướng hay khổ". Riêng bệnh của tôi các bác sĩ đã cho chạy quang tuyến trong 49 ngày, mỗi ngày 14 phút rưỡi.
Bà tiếp: "Như vậy có kết quả. Một nhà chuyên trị bệnh thần kinh nổi danh vào hạng nhất đương thời, Bác sĩ Carl Jung, viết trong cuốn: Một người tân thời đi kiếm một linh hồn rằng: "Trong 30 năm gần đây, có những người ở đủ các nước văn minh trên thế giới lại xin tôi trị bệnh. Nhưng ít khi hai người chịu nghe tôi.
Nói một cách khác, chúng ta cần chú ý đến nỗi khó khăn song đừng lo lắng. (Một trong bốn hội viên thường phí hàng giờ để lo lắng quay cuồng về một tình thế nào đó, không bao giờ chịu nghĩ về tất cả những giải pháp có thể đưa ra được và cũng không bao giờ chịu ghi lại: Đây, theo ý tôi, giải pháp nầy hơn hết). Óc cơ hồ như không biết mệt.