Còn chúng có ý nghĩa thì đã đến thời điểm được phổ biến. Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua.
Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình. Hai khoang thiện, ác. Họa sỹ chợt nảy ra ý định vẽ con mèo thả đuôi xuống tivi và trên màn hình là những con cá đang đớp.
Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận. Thật lòng, tôi muốn khóc. Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa.
Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi. Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang). Làm khổ nhau khi đời người chỉ một lần và đủ khả năng để không làm nhau khổ.
Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng. Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén. Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ.
Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới. Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình. Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn.
Nhưng bác sẽ không để cháu bỏ học đâu. Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng. Ngọn lửa nhỏ làm tôi thấy trống không.
Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết. Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế. Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn.
Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì. Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt.
Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn. Bạn ghét sự đợi chờ. Chúng tôi chỉ đi chơi thôi mà.