Chibi131

Gặp lại em học trò cũ xinh đẹp vô cùng

  • #1
  • #2
  • #3
  • Chả biết đường nào mà lần. Để sống cho xong đời. Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất.

    Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn. Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh.

    Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn. Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng. Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời.

    Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái. Còn một bên là kẻ vừa phải chống đỡ vừa phải vượt qua vừa phải hạn chế đến mức tối đa làm tổn thương đến đối thủ. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó.

    Khi mà bạn cần những khoảng tĩnh lặng và tin cậy để tinh thần thư thái tiết ra những chất sống vá lại những tế bào và tự chữa lành những vết thương trong tâm hồn, trong cơ thể thì bạn lại phải sống giữa môi trường mỗi ngày không thể không nghe tiếng chấm choé nhau. Nhưng mà tôi bỏ học. Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học.

    Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã. Anh chẳng muốn xé tim mình cho bất cứ ai nếu người đó không có một trái tim nhân hậu như em. Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó.

    Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức. Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình. Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút.

    Mong ông chỉ nói những điều cần nói. Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra. Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người.

    Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai. Rất nhiều người quen đến thăm. Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở.

    Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng. Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ. Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap