Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi. Tôi cứ tà tà gạt chân chống. Thế nên trong hắn mơ hồ sự so sánh tưởng như là một sự giằng xé lớn lao nhưng thực ra tối nghĩa và thiếu cơ sở: Chung thủy với đời sống tuyệt vời hơn hay sáng tạo tuyệt vời hơn? (Cái này từa tựa như câu hỏi vị nghệ thuật hay vị nhân sinh).
Chỉ có 5 mẹ con nhà hổ Lâm Nhi còn uyển chuyển. Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không. Theo thời gian, họ tìm thấy những giá trị của nó dù không phải tất cả.
Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Sách cũ thì cũng đừng xé chứ. Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết.
Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống. Bị điểm kém chẳng hạn. Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới.
Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi. Sao lại xé sách hở con. Nhưng thế tại sao ta không sướng?
Có thể đó cũng là một cách chơi của cậu. Chẳng có gì đang ràng buộc ông cả. Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến…
Nhất là một khuôn mặt cũ. Khi họ biết những ngày này bạn không còn tư cách sinh viên. Anh chàng bên trái ngồi im nãy giờ quay sang nói với tôi: Quả đấy đá má ngoài, bóng xoáy vào trong, dễ vào hơn.
Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết. Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia. Bác không hài lòng một tí nào.
Là bảo thủ, là lập trường kiên định, là ba phải, là dung hòa, là xung đột, là nhạy cảm, là vô tâm… Là thể hiện thông minh, là tỏ ra đần độn. Anh họ đưa chị út lên tăcxi về. Nhưng cho bạn nghỉ tí đã.
Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé. Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an. Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi.