Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu. Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được. Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên.
Đôi má trắng nhợt ửng hồng. Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật. Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật.
Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát. Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc. Cớ gì mà không dám nói.
Chỗ khác, riêng xông hơi một lần đã 80. Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ. Bạn hãy thử xuất hiện trong một căn phòng tầng 4 của một ngôi nhà trên phố.
Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết. Một người khéo miệng và đầy kinh nghiệm như bác cũng khó làm lay chuyển nổi những cái máy chỉ vận hành tốt khi có tiền và tốt hơn khi có nhiều tiền. Hình như mắt tôi rơm rớm.
Trơ trọi giữa phố đông. Trận trước thắng, thành phố Hồ Chí Minh có đến trên dưới 500 ca tai nạn giao thông, gấp năm lần bình thường, mấy người chết. Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm.
Trận đấu quả thú vị hơn lần trước. Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác. Bởi vì sự cập nhật ấy sẽ đem lại hiệu quả, rút ngắn những vất vả do sự rườm rà.
Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ. Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành. Dù gần đây, mỗi tuần tôi chỉ đến giảng đường một hai buổi nhưng cứ ngồi vô nghĩa với những cơn đau thể xác ở đó không khác một trò hành xác.
Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi. Chẳng ai bóc lột ai cả. Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ.
Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời. Nơi thì cà phê đèn hiu hắt. Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm.