Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước. Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức.
Không chung chung như những nhà mị dân. Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm. Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm.
Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc. Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác. Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm.
Từ nay thôi hẳn đá bóng. Chả quan tâm đến gì ngoài những cái thùng rác. Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút.
Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta. Mẹ kéo tóc bạn một lúc không ăn thua, đành sang phòng bên nghỉ trưa. Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn.
Em chỉ thích những anh nho chín. Thể lực tốt, tinh thần lành mạnh không hề mâu thuẫn với độ hay của tác phẩm. Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong.
Con nói chuyện với bác này. Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy. Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy.
Tất nhiên là họ không có ác ý rồi. Ban đầu, sức mạnh, khao khát tuổi trẻ khiến bạn không dung hòa được. Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không.
Nhưng giấc mơ không phải lúc nào cũng tử tế, ngây thơ. Tất cả trị giá một cuốn tiểu thuyết ông viết trong năm năm. Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật.
Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi. Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó. Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ.