Hình như mắt tôi rơm rớm. Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về… Chính vì tôi chưa có kinh nghiệm về phản ứng của người Việt trước đùa và thật nên gặp phải những điều không theo dự kiến khi đưa cuốn sách của mình cho những người thân đọc.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì bạn vẫn có thể chịu đựng nhưng không thể chấp nhận. Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo. Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm.
Thứ mà tôi hay bẻ bai. Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do. Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ.
Để trẻ con bớt dần phải khóc. Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành. Bạn nghĩ tôi đang xin cái thiện ở những người nghèo khổ hoặc giàu có và đều ngu dốt ư? (Xin đừng tự ái.
Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau. Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới. Như đã nói, độc giả rất lười tìm đọc sản phẩm chưa có thương hiệu.
Như một chương trình diệt virus được cài đặt vận hành theo định kỳ. Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào… Thôi, bác đừng xuống.
Chả nên tham lam làm một tiểu thuyết làm gì, vừa mệt vừa không thích nhiều hơn là thích. Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu.
Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học. Sự tranh luận lấy cơ sở phân định thắng thua là tuổi tác và thứ bậc. Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn.
Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau. Đừng làm mọi người buồn lo. Hoặc: Con chỉ hoang tưởng.
Một khuôn mặt ai ai cũng có. Rồi chúng tôi vào phòng tập. Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả.