Sau đó Boom-Boom chỉ thị cho tôi những việc cụ thể: OK, chàng trai trẻ. Nếu không thích thì tốt nhất đừng đi. Rồi tôi lại vặn nhạc lên… và vặn nhạc xuống.
Cuomo trả lời Tôi sẽ nói về việc chống lại bản án tử hình. Âm thanh duy nhất mà các thính giả của tôi nghe được là một đoạn nhạc cứ hết to rồi lại nhỏ, mà chẳng kèm theo một giọng nói nào. Việc phát biểu ở lễ tang của Bob đối với tôi không chút dễ dàng.
Đây là một ca khúc nổi tiếng vào thời niên thiếu của tôi. Ngày 9/7/1958, những lời nói của Casey Stengel trước một phân ban của viện nghị sĩ Mỹ được đánh giá như là một đỉnh cao của nghệ thuật nói. Anh mở đầu bài phát biểu của mình bằng câu nói: Hôm nay tôi vô cùng vui sướng được có mặt tại đây, vì tất cả những người bạn tốt nhất của tôi đều là người Do Thái.
Hãy nhớ rằng người ta đến đó để nghe bạn nói, không phải để nghe bạn đọc. Nếu trao cho hắn số tiền ấy, chắc chắn hắn sẽ nướng ngay vào sòng bạc và các hộp đêm trong phút chốc. Đây là cách để chúng ta hiểu nhau nhiều hơn trong lúc nói chuyện.
Cả một câu lạc bộ chật cứng người. Nó tìm hiểu tất cả những việc xung quanh anh… Nếu không bình tĩnh, tự chủ được thì nó sẽ khiến ta làm những việc ngớ ngẩn và tai hại vô cùng.
Một người New York có cái nhún vai bình tĩnh trước nhiều mối nguy hiểm trong cuộc sống. Đó là cách mau lẹ nhất để kiếm một kẻ thù lâu dài nhất, nó chẳng ích lợi gì. Một con người tài năng hết lòng đam mê nghề nghiệp.
Bởi ông nghe nói nước Mỹ là nơi đầy hứa hẹn, rằng những con đường ở đây đều lát bằng vàng! Nhưng tới đây ông đã học được ba điều: Một âm thanh mà không ai có thể mô tả được: Tiếng ngáy của tôi. Ông ta là người nói đầu tiên ở bữa tiệc.
Khi còn trẻ bà từng gặp mặt tổng thống Abraham Lincoln. Tôi rất vui khi một lần tình cờ đọc tạp chí Time và thấy Ted Koppel nhận xét thế này: Larry biết cách lắng nghe các vị khách mời. Nhưng tôi chỉ hỏi điều này sau khi đã trò chuyện ăn ý với anh.
Rồi bạn sẽ thấy điều này hoàn toàn có thể làm được, và chẳng mấy chốc là đến lúc có thể thành thạo. Ý của tôi không phải là bạn phải làm một diễn văn hoàn chỉnh trong đầu trước khi bước lên bục micro. Người đầu tiên tôi muốn nói đến là ca sĩ Frank Sinatra.
Nếu đã từng tham dự nhiều cuộc hội họp, có thể thỉnh thoảng bạn lại nghe những lời phát biểu linh tinh, không cần thiết và không có ý nghĩa gì cả. Bạn đã được nhận vào làm việc. Burns không giải thích gì thêm, chỉ nhấn mạnh hai tiếng: Đừng cười.