Tôi muốn thử những cách khác. Nhưng không phải không có những mảnh đất mà con người thực sự biết cách yêu thương nhau. Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được.
Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày. Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn. Tiếng máy của mình đã tắt.
Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột. Tôi cho ông thời hạn ba ngày. Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này.
Phì! Thiên tài à? Chứng minh đi! Có ngay: Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời. Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa.
Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá. Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi. Cũng có thể gọi là sáng hôm sau.
Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa. Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã. Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó.
Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống. Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó. Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi.
Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả. Xã hội loài người thì phải như thế. Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh.
Mình không bao giờ thả. Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên. Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ.
Bác cũng bị đau chân. có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại… Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư?