Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn. Cũng chẳng nhớ được nhiều. Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm.
Còn quá nhiều cái bị hiểu sai về bản chất. Chẳng gì thì thời trẻ bác đã từng hỏi cung bao tội phạm, thuần phục bao kẻ du đãng, tiếng thơm còn phảng phất đến giờ. Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này.
Dải đường chính phía ngoài lắp đèn thưa thớt, âm u, bụi mù. Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế. Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu.
Mọi người ai cũng lo cho tôi. Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ. Hót nhiều cũng không hay lắm.
Bác đã ra tay thì bật dậy nào. Âm thanh lắng hẳn đi. Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi.
Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ. Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm. Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại.
Một con lươn thì chính xác hơn. Bạn muốn về nhà viết quá. Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm.
Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin. Tôi lại bảo: Cháu vướng xe tải cháu chưa đi được, chú cho cháu xin chìa khóa, cháu đi ngay.
Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp. Cảm thấy tốt hơn nhiều lần so với đi châm cứu hay bấm huyệt, xoa bóp. Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài.
Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ. Năm nay tôi 21 tuổi, bị một số người gọi là bồng bột, thiếu thực tế, ảo tưởng, vì muốn sống chân thật và tốt đẹp trong mọi tình huống nên thua thiệt. Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại.