Ông bà tôi, bác tôi, bố tôi cần nghỉ. Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp. Và xã hội nó đâm ra thế này.
Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua. Hôm nay, chúng tôi đến đó gồm ba người.
Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy. Bạn không nghĩ sự suy kiệt này chủ yếu do chạy nhảy quá sức mang đến. Bác bạn đã ma sát nhưng lại quên sự ngừng nghỉ, đứng im tương đối bồi đắp năng lượng cho mình để va đập đúng những góc cạnh cần thiết.
Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình. Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng. Cũng có lần vụt nhưng với da thịt nó thì chỉ như muỗi đốt gỗ.
Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì. Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ. Tôi làm độc giả cho tôi.
Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất. Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người. Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không?
Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà. Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc. Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn.
May mà y học chưa chính xác tuyệt đối nên triệt sản vẫn có đứa đẻ tiếp. Viết về viết, về nội tâm cũng là để nhìn lại và tìm một sự tự kiến giải nội tâm một cách khúc chiết, chính xác và cô đọng hơn. Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?.
Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang). Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm.
Tôi đang làm cái việc đỡ cho các nhà nghiên cứu mình về sau. Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ.