Mấu chốt ở đây là, một người vô tội thường không có manh mối về những gì bạn đang bóng gió nhắc đến. Điều này đặt cho Churchill một bài toán hóc búa. Em sẽ không đời nào tìm cách qua mặt sếp.
Hãy nhớ rằng kẻ có lỗi muốn thay đổi chủ đề; người vô tội luôn muốn tiếp tục trao đổi thông tin. Hãy dè chừng người sử dụng yếu tố hài hước và châm biếm để xoa dịu mối quan tâm của bạn. Nếu tôi có thể làm gì đó cho anh, hãy cho tôi biết nhé?”
Và mong muốn không nhìn nhận của chúng ta sàng lọc đi những thông tin quan trọng thường cho chúng ta manh mối tìm ra sự thật. Dưới đây là một ví dụ cho thấy nó được sử dụng như thế nào. Trong cuộc sống cá nhân, bạn bán các ý tưởng của mình.
Hãy đi theo hướng khác, thay đổi hoàn toàn vị thế của bạn. Mục tiêu ở đây là đặt câu hỏi không buộc tội người đó bất kỳ điều gì mà chỉ bóng gió nhắc đến cách ứng xử của họ. Cân nhắc giữa sinh mạng của những người sống ở Coventry với lợi ích có thể rất lớn trong tương lai nhờ việc dò được bí mật tất cả những kế hoạch chiến tranh của Đức, Churchill quyết định không cho người dân thị trấn biết, hậu quả là hàng trăm người đã chết.
“Chúng tôi đang tìm xem ai biết việc đó được thực hiện như thế nào. Giờ đây bạn sẽ có xu hướng tin bất kỳ điều gì anh ta nói. Nhịp độ của cuộc trò chuyện cũng tương tự.
Hai nhân tố tác động đến thời gian là thời điểm sự kiện xảy ra và thời điểm bạn biết rõ về nó. Không ai muốn bị phê phán là vội vã hay đánh giá là tiêu cực. Manh mối 8 – Vùng biểu cảm: Nhận biết nụ cười không chân thật
Việc gọi cho cô bồ cũ và kết tội cô ta sẽ không có tác dụng. Chúng ta hãy cùng xem xét một ví dụ khác. Chương 1 liệt kê 46 manh mối, biểu hiện của sự lừa dối, được chia thành bảy mục.
Việc này sẽ thúc giục anh ta hỏi về những gì bạn đang nói đến. Nhưng chúng cực kỳ thích hợp khi xem xét tình huống. Nếu bạn không có được câu trả lời mà bạn đang cần, hãy tiếp tục giai đoạn kế tiếp.
Chẳng hạn, trong khi đang nói dối về chiếc xe hơi vừa bị đánh cắp, người đó có thể nhắc đến nó là “chiếc xe” hoặc “chiếc xe ấy” chứ không phải là “chiếc xe của tôi” hoặc “chiếc xe của chúng tôi. Tôi có thể chấp nhận những gì chị đã làm/những gì đã xảy ra, nhưng không chấp nhận lời nói dối của chị về chuyện đó. Và vì muốn bảo vệ cô ta, anh ấy có thể chần chừ không muốn nói.
Chẳng hạn, một cô vợ hỏi: “Anh nói dối em đấy à?” Anh chồng dối trá đáp: “Đâu, anh không hề nói dối em. “Tôi biết anh không biết, nhưng nếu được đoán thì anh nghĩ mọi chuyện có thể ra sao?” Tuy nhiên, nếu trọng tâm cuộc thảo luận của bạn không phải là những gì người đó đã làm thì khi đó chắc chắn bạn sẽ làm cho người đó thừa nhận hành động của mình, vì người đó cho rằng bạn đã có bằng chứng.